Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Biết ơn những lần vấp ngã

Có những lần ngã tưởng chừng không thể đứng dậy, nhưng chính từ đó tôi học được cách hiền hơn với mình, và bước tiếp chậm rãi mà vững vàng hơn.

2 min read

Có những lần tôi ngã đau đến mức chỉ muốn nằm lì, mặc kệ tất cả.
Mọi thứ rối tung, tim thì nặng như có tảng đá đè lên.
Tôi từng tự hỏi:
"Hay là mình thật sự kém cỏi?"


Nhưng rồi, sau khi khóc, sau khi im lặng đến mệt lả,
tôi vẫn phải đứng dậy.
Bởi nếu không, đời tôi sẽ dừng lại ở đó mãi.

Và chính những bước loạng choạng để gượng đứng dậy,
tôi mới nhận ra:
ngã không phải dấu chấm hết,
mà là cách cuộc đời dạy tôi đi lại,
dạy tôi sống chậm và vững vàng hơn.


Những lần ngã dạy tôi hiền hơn với chính mình.
Rằng yếu đuối cũng chẳng sao.
Mệt thì nghỉ, sai thì sửa, vết thương thì cần thời gian mới lành.
Không thể nóng vội, không thể ép mình phải mạnh mẽ ngay.

Hóa ra, cho phép bản thân gục ngã một lúc,
cũng là một cách để bắt đầu chữa lành.


Tôi nhớ đến những người đã chìa tay ra khi tôi ngã:
một tin nhắn hỏi thăm,
một cái ôm bất ngờ,
hay đơn giản chỉ là ai đó lặng lẽ ngồi nghe tôi kể lể.

Nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi không thấy mình cô đơn.
Chính những lúc yếu mềm,
tôi mới thấy rõ ai thật lòng ở lại,
dù tôi chẳng còn tỏ ra mạnh mẽ như trước.


Giờ nghĩ lại, tôi không còn sợ ngã như ngày xưa.
Mỗi vết trầy, mỗi vết sẹo,
đều là chứng tích rằng tôi đã từng thử,
đã từng dám sống hết mình.

Ngã thì đau thật, nhưng đứng dậy rồi sẽ khác.
Nỗi đau qua đi, còn lại là sự kiên nhẫn,
là niềm tin rằng mình có thể bước tiếp,
dù con đường có dài đến đâu.


Ngã dạy tôi dịu dàng hơn với trái tim mình,
dạy tôi biết ơn những bàn tay đã giữ tôi lại,
và nhắc tôi rằng: thất bại chỉ là một phần của hành trình lớn lên.


“Ngã xuống không có nghĩa là thua cuộc.
Chỉ là một khoảng dừng, để tôi hiểu mình hơn,
và để học cách bước tiếp — bình thản, vững vàng, và chân thành hơn.”

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag