Những đêm dài và khoảng trống trong tim
Có lúc, ta cười giữa đám đông nhưng lòng lại thấy lạc lõng. Cô đơn không phải khi không có ai bên cạnh, mà là khi chẳng ai thực sự hiểu mình.
Cô đơn…
Tối chủ nhật, phố ngoài kia sáng đèn, người vẫn tấp nập.
Xe chạy vội, tiếng còi réo, nhưng lòng thì trống rỗng.
Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, quạt quay đều đều,
nhưng thấy không khí xung quanh cũng lạnh.
Có khi, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp,
mà lòng lại thấy dài như cả buổi.
Điện thoại sáng lên, toàn thông báo mới,
nhưng chẳng có tin nhắn nào thật sự dành cho mình.
Bạn bè vẫn có, đôi khi còn rủ nhau đi uống cà phê.
Tiếng cười nghe rõ, nhưng nhiều chuyện trong lòng chẳng dễ nào nói ra.
Có lúc định mở điện thoại, gõ vài dòng tâm sự,
nhưng nhìn đi nhìn lại, tôi lại xóa hết.
Chỉ sợ làm phiền, chỉ sợ người ta thấy mình yếu đuối.
Có những ngày, tôi chỉ mong có ai đó bất chợt hỏi:
"Dạo này ổn không?"
Một câu ngắn vậy thôi, không cần dài dòng,
cũng đủ làm tim tôi rung lên một chút, như được an ủi.
Hóa ra, cô đơn không hẳn là khi không có ai bên cạnh.
Mà là khi giữa bao người, vẫn chẳng ai thật sự hiểu mình.
Là lúc ngồi giữa đám đông, vẫn thấy lạc lõng, như đứng ngoài cuộc chơi.
Giống như một chiếc thuyền nhỏ neo ngoài bến,
ai cũng đi qua, mà chẳng ai để mắt.
Cái cảm giác ấy khiến ta dễ nghi ngờ chính mình:
“Có phải mình vô hình trong mắt mọi người?”
Nhưng, cũng nhờ những khoảng cô đơn ấy,
tôi học cách ngồi lại với chính mình.
Tự nấu một bữa ăn, tự bật nhạc,
tự ôm lấy mình khi lòng chênh vênh.
Dần dần, tôi hiểu rằng:
có một người bạn sẽ không bao giờ bỏ mình đi – chính là bản thân mình.
Những đêm dài hóa ra cũng có mặt tốt:
nó dạy ta kiên nhẫn, dạy ta dịu dàng với chính mình,
dạy ta biết trân trọng những kết nối thật lòng,
dù chỉ đến từ một vài người hiếm hoi.
Ước gì, chúng ta có thể thành thật hơn với nhau.
Không cần mạnh mẽ mọi lúc, không cần cười gượng.
Ước gì có thể kể hết những nỗi niềm,
không ngại ngùng, không sợ người khác phán xét.
Nhưng nếu chưa có ai để sẻ chia,
thì cũng đừng bỏ rơi chính mình.
Cứ ôm lấy trái tim đang mỏi,
rồi ngày mai sẽ lại đến –
nhẹ hơn một chút, ấm áp hơn một chút.
Cô đơn thật ra không đáng sợ.
Đáng sợ nhất là khi ta quay lưng với chính bản thân mình.