Một mình cũng là một cách hạnh phúc
Ở một mình không phải là khoảng trống để sợ hãi, mà là dịp để ta được sống thật với bản thân, lắng nghe những điều sâu kín, và học cách thấy mình đã đủ đầy.
Một mình...
Là khi ngồi trong quán cà phê, giữa tiếng người rì rầm và ánh đèn vàng hắt xuống,
tôi để mặc cho mình lặng yên, không cần trò chuyện, không cần vội vã,
chỉ để thưởng thức hương vị đắng ngọt lan trong miệng và nhịp tim chậm lại.
Có người bảo, một mình là buồn. Nhưng tôi lại thấy, một mình là đủ.
Đủ để không phải đóng vai, không cần phải gắng gượng cười khi lòng chẳng yên.
Đủ để ngồi lắng nghe bản thân, để biết hôm nay mình thực sự mệt mỏi hay vui vẻ,
và để thừa nhận những vết thương chưa kịp lành.
Ở trong khoảng lặng ấy, tôi chợt nhận ra:
cái khó nhất không phải là sống cùng cô đơn,
mà là dám thừa nhận sự hiện diện của nó và vẫn mỉm cười.
Sáng, tôi tự tay pha cho mình tách cà phê nóng.
Chiều, mở một cuốn sách cũ, lật từng trang đã ngả vàng,
thấy lòng dịu xuống như được ai đó khẽ vỗ về.
Tối đến, bật một bản nhạc quen, thả mình giữa khoảng không,
và nhận ra… tôi chẳng hề cô đơn, mà chỉ đang được ở trọn vẹn với chính mình.
Tôi đã học cách tự chăm sóc bản thân bằng những điều nhỏ nhặt nhất:
một bữa ăn nấu vội nhưng đầy đủ,
một buổi đi dạo giữa chiều nắng hanh hao,
một tấm chăn ôm lấy mình trong đêm gió lạnh.
Những điều tưởng chừng giản dị ấy lại hóa thành sợi dây giữ tôi đứng vững,
và tôi hiểu ra rằng: một mình không hề đáng sợ,
nếu ta biết dành cho chính mình sự dịu dàng.
Khi đã có thể hạnh phúc trong khoảng không lặng lẽ ấy,
tôi không còn cần một ai đó để lấp đầy trống trải nữa.
Tôi chọn ở bên người khác bằng tình yêu thương,
chứ không phải vì sợ hãi sự cô đơn.
Bởi hạnh phúc thật sự bắt đầu từ khi ta không còn chạy trốn chính mình.
Một mình không có nghĩa là thiếu thốn.
Đó có thể là khoảng lặng đẹp nhất,
để ta học cách đối diện, chữa lành,
và tìm thấy sự đủ đầy ngay trong chính tâm hồn.