Khi mệt mỏi gõ cửa
Không phải mệt vì công việc, mà vì phải gồng mình tỏ ra ổn khi trong lòng chỉ muốn ngừng lại.
Có những ngày vừa mở mắt đã thấy lòng nặng trĩu,
như thể cả thế giới dồn lên đôi vai nhỏ bé này.
Bước ra đường, nhìn người ta vội vã, còn mình chỉ muốn dừng lại,
muốn buông hết công việc, trách nhiệm và muộn phiền,
chui vào một góc nào đó mà không ai tìm thấy.
Mệt không hẳn vì công việc quá nhiều,
mà vì phải gồng mình tỏ ra ổn trước mọi ánh nhìn.
Mỉm cười cho đủ phép lịch sự,
gật gù để tránh bị hỏi han,
nói “không sao đâu” dù trong lòng chỉ muốn bật khóc.
Đôi lúc chính mình cũng tự hỏi:
Mình mệt thật mà, sao cứ bắt mình phải ổn?
Có những buổi chiều tan ca, trời đổ mưa lất phất.
Ngồi trên xe bus chen chúc, nghe tiếng mưa gõ vào cửa kính,
chỉ muốn biến mất một lúc — không nghe, không trả lời,
không phải giả vờ mạnh mẽ thêm nữa.
Giá mà lúc đó có ai kề bên, chỉ đơn giản đặt bàn tay ấm lên vai và nói:
“Thôi, nghỉ một chút, để mọi chuyện tôi lo.”
Nhưng phần lớn thời gian, ta chỉ có thể tự ôm lấy mình.
Đêm về, khi đèn đã tắt, lớp mặt nạ “ổn” cũng được tháo xuống.
Mình nằm co ro, để mặc nước mắt rơi lặng lẽ,
rồi tự hỏi: “Mình đã cố gắng nhiều thế, sao vẫn mệt thế này?”
Ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn ngủ nhỏ bỗng trở thành điều duy nhất
giữ cho căn phòng bớt cô độc.
Không ai có thể mạnh mẽ suốt 24 giờ.
Thế nên khi mệt, hãy cho phép mình nghỉ ngơi.
Có thể bỏ lỡ một buổi hẹn, không sao cả.
Có thể nằm lì cả buổi chiều, nghe lại bản nhạc cũ,
nấu một bát mì nóng, hay ôm gối thật chặt mà thở dài.
Những khoảng lặng ấy không vô nghĩa —
chúng là cách tâm hồn được vá lại từng chút.
Mình học cách tự an ủi:
Hôm nay mệt thì nghỉ, mai rồi sẽ ổn.
Không cần gượng dậy ngay lập tức,
chỉ cần cho bản thân một khoảng trống nhỏ để thở,
thế là đủ để bước tiếp.
Mệt mỏi không phải dấu hiệu yếu đuối,
mà là lời thì thầm của tâm hồn:
“Hãy dừng lại một chút, rồi tiếp tục cũng không muộn.”