Mùi hương và âm thanh – chiếc chìa khóa mở ra miền ký ức
Có những mùi hương và âm thanh chỉ thoáng qua thôi, nhưng lại đủ sức kéo ta trở về miền ký ức thân quen, khiến lòng ấm áp và lặng đi trong biết ơn.
Chiều nay, một cơn gió khẽ lùa qua khung cửa,
mang theo mùi mưa đất ngai ngái, thân quen đến lạ.
Chỉ thoáng chốc thôi, tôi đã thấy mình trở về những ngày bé nhỏ –
chạy chân trần trên nền đất ướt mềm,
mái tóc rối bời trong gió,
và tiếng mẹ gọi vọng từ gian bếp sau nhà.
Có những mùi hương, những âm thanh thoáng qua như vậy,
mà lại có sức mạnh kéo ta ngược về quá khứ.
Tiếng ve râm ran báo hiệu hè về,
tiếng rao của cô bán hàng rong vọng lại nơi góc phố,
mùi bánh mì nướng thơm lừng lan ra từ căn bếp sáng sớm,
hay một bản nhạc cũ chợt vang giữa dòng người tấp nập.
Mỗi lần gặp lại, tim tôi chùng xuống,
như có bàn tay vô hình khẽ chạm, đánh thức một vùng ký ức đã ngủ quên.
Tôi chợt thấy mình thật bé nhỏ trong dòng chảy mênh mông của cuộc đời,
nhưng cùng lúc cũng thấy lòng tràn đầy –
tràn đầy thương yêu, biết ơn, và một sự ấm áp dịu dàng khó tả.
Có những ngày, mùi hương bỗng trở thành ngọn đèn dẫn lối:
mùi khói bếp chiều đông đưa tôi về bữa cơm sum họp,
mùi giấy vở mới gợi lại buổi khai giảng đầu tiên với đôi mắt sáng ngời,
tiếng cười con trẻ vang lên ngoài ngõ khiến tôi nhớ mình từng vô tư đến nhường nào.
Hóa ra, quá khứ chẳng bao giờ rời xa ta,
nó chỉ ẩn nấp đâu đó, chờ một khoảnh khắc để ùa về.
Có lẽ, đó là cách ký ức thì thầm để nhắc ta rằng:
dù đi đâu, dù trưởng thành đến nhường nào,
ta vẫn luôn có một phần rất thật để trở về –
nằm trong tiếng gọi thân thương, mùi hương bếp nhà,
hay giai điệu của một buổi chiều xa xưa.
Bạn có mùi hương hay âm thanh nào, chỉ cần chạm đến là lập tức mở ra cả một miền kỷ niệm không?
Có phải, trong khoảnh khắc ấy, ta tìm lại được chính mình –
một “tôi” đã từng sống, từng cười, từng mơ ước thật hồn nhiên?
Mỗi ký ức là một món quà dịu dàng mà thời gian trao tặng.
Để bất kể mai này ta phiêu bạt về đâu,
trái tim vẫn còn một cánh cửa nhỏ,
chỉ cần một mùi hương, một âm thanh, là sẽ tự khắc mở ra đường về nhà.
Nếu một ngày bạn vô tình bắt gặp mùi hương quen,
hay nghe thấy một âm thanh cũ kỹ vang lên giữa đời thường,
hãy mỉm cười nhé.
Vì đó chính là ký ức đang gõ cửa,
để nhắc rằng bạn chưa bao giờ thật sự mất đi những điều thân thương nhất.