Tuần trước, bạn gọi cho tôi lúc 11 giờ đêm:
"Anh có thể đến không? Em… không ổn."
Giọng run run, ngắt quãng. Tôi không hỏi gì thêm,
chỉ mặc vội chiếc áo khoác rồi lao ra ngoài.
Trên đường đến, phố vắng lặng, thỉnh thoảng mới có tiếng xe lướt qua.
Ánh đèn đường vàng nhạt rải xuống mặt đường loang loáng nước.
Tôi nhớ lại những lần mình từng yếu lòng,
chỉ mong có ai đó ngồi bên cạnh, không cần nói gì,
chỉ để biết mình không phải một mình.
Khi ấy, tôi hiểu ra: sự hiện diện, đôi khi còn quan trọng hơn cả ngàn lời an ủi.
Đêm hôm đó, tôi không mang đến lời khuyên hay triết lý.
Chỉ lặng lẽ ngồi nghe bạn trút hết những nỗi nặng lòng.
Thỉnh thoảng tôi rót thêm cho bạn một tách trà nóng,
nhìn đôi tay run rẩy dần bình tĩnh lại.
Đôi khi, giúp đỡ chỉ giản đơn vậy thôi:
một sự yên lặng đủ đầy, một ánh mắt thấu hiểu,
hay một cái ôm thật chặt để người kia biết rằng họ không đơn độc.
Chúng ta đâu ai mạnh mẽ mãi.
Có lúc chính tôi cũng cần một bờ vai để dựa,
chỉ cần một tin nhắn nhỏ nhoi: “Ổn không?”
là đã đủ để thấy mình vẫn được nhớ tới.
Xin giúp đỡ không phải là yếu đuối,
mà là dám cho người khác cơ hội thể hiện yêu thương.
Ngày hôm sau, bạn nhắn cho tôi:
"Cảm ơn anh, chỉ cần có anh ngồi bên, em thấy mình thở được."
Tôi đọc xong, ngồi lặng một lúc, rồi mỉm cười.
Giúp đỡ, hóa ra, không chỉ làm người kia ấm lòng,
mà còn khiến trái tim mình rộng mở, dịu dàng và nhân hậu hơn.
Ai cũng có thể là điểm tựa cho ai đó,
dù chỉ một đêm, một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Và biết đâu, một ngày nào đó, chính ta cũng sẽ được nhận lại.