Về cảm giác không thuộc về đâu cả
Có những khoảnh khắc ta đứng giữa đám đông nhưng lòng vẫn trống trải. Cảm giác không thuộc về đâu cả, vừa cô đơn, vừa là lời nhắc nhở ta đang đi tìm một nơi thật sự dành cho mình.
Có những buổi tối tôi đứng giữa đám đông, xung quanh là tiếng cười, tiếng nhạc, ánh sáng rực rỡ.
Thế nhưng trong lòng lại dội lên một khoảng lặng khó tả, như thể tôi chỉ là người khách tình cờ đi ngang qua, không ai nhận ra, cũng chẳng ai cần sự có mặt của mình.
Cảm giác ấy không chỉ có ở những nơi ồn ào.
Ngay cả khi ngồi trong phòng khách, giữa gia đình, tôi vẫn có lúc thấy mình tách biệt.
Không phải vì họ không yêu thương, mà vì có một phần trong tôi họ không chạm tới được – phần chất chứa những giấc mơ không giống ai, những câu hỏi chưa có lời giải, những nỗi buồn mà tôi không muốn hay không thể gọi tên.
Tôi từng nhiều lần tự hỏi:
"Có ai thực sự hiểu mình không?"
Đôi khi, câu trả lời là không. Nhưng có khi, tôi chợt nghĩ: ngay cả bản thân mình, tôi đã hiểu trọn chưa?
Những lúc như vậy, tôi thường đi dạo một mình.
Trên con đường quen thuộc, dưới ánh đèn vàng leo lét, tôi nghe tiếng bước chân mình vang vọng.
Cái cảm giác cô đơn, thay vì làm tôi sợ hãi, lại trở thành một người bạn đồng hành. Nó nhắc tôi rằng tôi vẫn còn đang tìm kiếm, rằng trái tim này vẫn chưa ngừng khao khát một nơi để thuộc về.
Thật lạ, sự lạc lõng đôi khi lại làm tôi thấy mình thật sống động. Vì nếu không cảm thấy lạc lõng, có lẽ tôi đã cam chịu với những kết nối nửa vời, đã chấp nhận một cuộc sống an toàn mà trống rỗng.
Tôi bắt đầu hiểu rằng, “nhà” không chỉ là bốn bức tường hay một địa chỉ.
“Nhà” là một nơi mà tôi có thể thở dài nhẹ nhõm, có thể nói những điều vu vơ mà không sợ bị phán xét, có thể để lộ những vết nứt trong tâm hồn mà không phải gượng cười che giấu.
Có thể tôi chưa tìm thấy nơi đó.
Có thể phải đi thêm nhiều năm nữa, trải qua thêm vài lần vỡ vụn và vài lần đứng dậy. Nhưng tôi tin, một ngày nào đó, tôi sẽ gặp được người, hoặc chạm đến một không gian, khiến tôi thốt lên: “Đây rồi. Đây chính là chỗ mình thuộc về.”
Và cho đến khi ngày ấy đến, tôi chọn cách kiên nhẫn với chính mình.
Tôi chọn sống thật, dù đôi khi cái “thật” đó khiến tôi cảm thấy khác biệt.
Tôi chọn tin rằng trên thế giới rộng lớn này, vẫn có những tâm hồn đồng điệu – những người không cần nhiều lời nhưng có thể lắng nghe sâu, những người không nhìn tôi như kẻ lạc loài mà như một mảnh ghép đang chờ khớp đúng chỗ.
Có thể hành trình này dài, có thể đôi lúc nó khiến tôi mỏi mệt. Nhưng lạ thay, chính cảm giác “không thuộc về đâu cả” lại đang dẫn đường cho tôi – để rồi một ngày, tôi có thể chạm tay vào nơi gọi là bình yên thật sự.
Đôi khi, cảm giác không thuộc về đâu cả không phải là sự mất mát. Nó chỉ là khoảng trống tạm thời, để ta biết trân trọng hơn khi cuối cùng tìm được nơi thật sự dành cho mình.