Về cảm giác không thuộc về đâu cả
Có những lúc đứng giữa đám đông mà vẫn thấy mình lạc lõng. Như thể chẳng có nơi nào thật sự dành cho mình.
Đôi khi giữa tiếng cười rộn rã của bữa tiệc, mình lại thấy mình như bóng ma lặng lẽ đứng ngoài khung cảnh.
Cười cho có, nói vài câu xã giao rồi im lặng như thể có bức tường vô hình ngăn cách mình với cả thế giới.
Cảm giác lạc lõng không chỉ ở nơi đông người.
Nó len lỏi cả trong những khoảnh khắc bình yên bên gia đình, ở công ty hay ngồi cùng bạn bè.
Không phải vì họ thiếu quan tâm, mà bởi họ chỉ chạm đến được phần rất nhỏ trong con người mình.
Phần sâu thẳm hơn – những suy nghĩ lặng lẽ, những ước mơ khác biệt, những nỗi buồn không tên – ta giữ kín cho riêng mình.
Có lúc, ta tự hỏi:
"Có ai thực sự hiểu mình không?"
Hay ta là người duy nhất trong thế giới bao la này cảm nhận sự xa lạ đến vậy?
Nhưng rồi nhận ra, chính cảm giác đó lại là lời nhắc nhở dịu dàng rằng ta đang trên hành trình tìm kiếm điều sâu sắc hơn – những kết nối thật lòng, sự đồng điệu không chỉ bề nổi.
“Nhà” không chỉ là một nơi chốn, mà là cảm giác được là chính mình, được yêu thương trọn vẹn mà không phải giấu giếm, che đậy.
Có thể ta chưa tìm thấy nơi đó, chưa gặp được những người đó ngay lúc này.
Nhưng chỉ cần ta kiên trì sống thật với bản thân, giữ trọn sự chân thành,
sớm muộn gì, ta cũng sẽ thấy mình thuộc về một góc bình yên trong đời.
Đôi khi, cảm giác không thuộc về đâu cả lại chính là con đường dẫn ta đến chốn thật sự thuộc về.