Lần cuối bạn gọi 'ba/mẹ ơi' bằng cả trái tim
Có những lần gọi 'ba/mẹ ơi' mà lòng tràn đầy xúc động, như trở về với tình yêu nguyên sơ nhất.
Lần cuối tôi gọi “mẹ ơi” bằng cả trái tim,
là một buổi chiều trong căn phòng bệnh viện xa quê,
giữa tiếng máy kêu réo rắt, mùi thuốc khử trùng lạnh ngắt,
và ánh đèn trắng chói chang khiến lòng thêm phần nặng nề.
Cơ thể mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi,
mỗi hơi thở như kéo lê từng sợi dây vô hình,
vừa đau đớn, vừa sợ hãi.
Trong cơn yếu lòng, tôi run run gọi: “Mẹ ơi…”
Đầu dây bên kia, giọng mẹ vang lên, khản nhẹ nhưng đầy ấm áp:
“Ừ, mẹ đây con… ráng lên nha, có mẹ đây.”
Chỉ một câu ngắn ngủi thôi, mà như có ngọn lửa len vào lồng ngực.
Nước mắt tôi trào ra không kìm được.
Tôi nhận ra, hóa ra chỉ cần nghe tiếng mẹ,
mọi lo sợ, mọi nỗi cô đơn đều tan dần.
Cái gọi “mẹ ơi” ấy, chẳng phải để xin gì,
mà chỉ để nhắc mình rằng, ở đầu kia vẫn có một nơi
sẵn sàng ôm trọn sự yếu đuối của mình.
Tôi chợt hiểu, dù lớn đến đâu, dù ngoài đời có cố tỏ ra mạnh mẽ thế nào,
sâu thẳm trong mỗi người vẫn luôn khao khát một nơi để ngả đầu,
vẫn cần một tiếng “ba ơi”, “mẹ ơi” thật tha thiết,
để được trở về với bình yên nguyên sơ nhất.
Những tiếng gọi ấy không chỉ là âm thanh,
mà là nhịp đập của trái tim,
là sợi dây gắn kết ta với cội nguồn,
với ký ức và tình yêu không bao giờ mất đi.
Có thể mai này, khi đã đủ trưởng thành, tôi sẽ gọi ít hơn.
Nhưng mỗi lần thốt ra bằng cả tấm lòng,
đều trở thành dấu ấn lặng lẽ khắc sâu trong ký ức.
Nó nhắc nhở tôi rằng, dù đi đâu, có ra sao,
gia đình vẫn là chốn để trở về,
là nơi ta được thương trọn vẹn nhất.
Tiếng gọi “ba/mẹ ơi” – một lần bật lên trong run rẩy,
cũng đủ để ta nhớ rằng mình chưa bao giờ thật sự cô đơn.