Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Những lần ta ước có thể biến mất

Có những ngày, ta mệt đến mức chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này một lúc. Không phải để buông bỏ, mà để được thở, để tìm lại chính mình.

3 min read

Có những lúc ta thấy mình cạn kiệt đến mức chỉ ước có thể biến mất.
Không phải biến mất mãi mãi, không phải rời bỏ cuộc đời này,
mà chỉ cần một cái nút “pause” để dừng lại.
Để không ai thấy, không ai gọi, không còn những cuộc hẹn,
không còn những trách nhiệm đang đè nặng trên vai.


Những ngày ấy, mọi thứ như muốn vỡ tung:
deadline dí sát, tin nhắn nhấp nháy, email chồng chất.
Tiếng thông báo vang lên như kim châm vào dây thần kinh đã căng đến tận cùng.
Chỉ một tiếng “ping” nhỏ thôi cũng đủ làm trái tim ta rơi xuống vài nhịp.

Có khi đang gõ dở một báo cáo, ánh sáng màn hình hắt vào đôi mắt đỏ hoe,
mình chỉ muốn đứng dậy, đóng laptop lại, rồi biến mất khỏi tất cả.
Không giải thích, không báo trước — chỉ là biến mất một lúc thôi.


Trong tưởng tượng, tôi thường mơ về một cabin nhỏ giữa rừng.
Nơi không wifi, không sóng điện thoại, không tiếng còi xe.
Chỉ có tiếng gió chạm vào lá, tiếng mưa gõ nhè nhẹ lên mái gỗ,
và mùi đất ẩm ngai ngái khiến lòng người lắng xuống.

Buổi sáng tỉnh dậy khi nắng vàng len qua cửa sổ gỗ,
ăn khi thấy đói, ngủ khi thấy mệt,
sống theo nhịp điệu tự nhiên nhất của mình —
không còn bị buộc phải nhanh hơn, giỏi hơn hay mạnh mẽ hơn ai cả.


Đôi khi, ta chẳng cần cả một chuyến đi xa.
Chỉ cần ngồi một mình trong phòng tắm, để dòng nước ấm chảy qua vai,
nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra chậm rãi.
Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi thôi,
nhưng cũng đủ như một kỳ nghỉ nhỏ cho tâm hồn đang rệu rã.


Tôi học được rằng, “muốn biến mất” không phải là dấu hiệu của yếu đuối.
Nó chỉ là lời nhắc của cơ thể và tâm trí rằng: “Con cần được nghỉ.”
Và chính những khoảng lặng đó giữ cho ta không gục ngã,
để có thể trở lại với đôi mắt trong hơn,
và một trái tim kiên cường hơn.


Đôi khi, lùi lại một bước không phải là trốn chạy.
Đó là cách ta tìm lại chính mình, để rồi tiếp tục bước đi.