30/12/2024 — Một đêm nữa không ngủ được.
Có lẽ tôi sinh ra với một trái tim quá nhạy cảm và một cái đầu không bao giờ chịu nghỉ.
Chỉ một tin nhắn ngắn hơn thường ngày, hay một email chưa được trả lời, là trong đầu đã bắt đầu vẽ ra hàng loạt kịch bản tệ nhất.
Những viễn cảnh không đâu cứ chen chúc nhau, khiến tim đập nhanh và lòng nặng trĩu.
Những đêm dài, tôi trở mình liên tục.
Ánh đèn ngoài phố hắt qua khe cửa, chiếu vệt sáng mờ lên tường.
Tôi nằm đó, mắt mở trân trân, đầu óc quay cuồng như chong chóng:
“Ngày mai họp liệu có ổn không?
Có phải câu nói sáng nay của mình đã khiến ai đó buồn?
Nếu mọi chuyện đi sai hướng thì sao?”
Tôi mệt lắm, nhưng lo lắng lại cứ thì thầm bên tai.
Nó giống như một người bạn cũ phiền toái, không mời mà đến, bám riết không buông.
Rồi đến sáng, khi mọi việc diễn ra bình thường, tôi mới bật cười một mình.
Hầu hết những lo lắng ấy… chẳng bao giờ thành sự thật.
Email chưa trả lời đơn giản vì sếp đang bận,
tin nhắn ngắn gọn chỉ vì bạn ấy vội đi đâu đó.
Thế mà tôi đã mất cả một đêm trằn trọc vì những thứ vốn không hề tồn tại.
Càng nghĩ, tôi càng thấy mình giống một kẻ tự làm khổ mình.
Nhưng tôi cũng hiểu, đó là cách trái tim nhạy cảm này vẫn đang cố gắng quan tâm và bảo vệ.
Tôi bắt đầu tập viết nhật ký,
ghi lại những cơn lo của mình, để sáng hôm sau đọc lại và nhận ra:
“À, hóa ra tối qua mình đã lo vô ích đến thế.”
Tôi cũng học cách ngồi yên, thở chậm, và chấp nhận rằng:
tôi là một người hay lo lắng — nhưng điều đó không làm tôi yếu đuối hơn.
Dần dần, tôi nhìn những lo âu ấy như những đám mây ngang trời.
Chúng đến rồi đi, không cần tôi phải chống lại,
chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn để nhìn chúng trôi qua.
Lo lắng đôi khi là dấu hiệu của một trái tim biết quan tâm nhiều hơn.
Chỉ cần ta đừng để nó cuốn trôi đi niềm vui và bình yên của ngày hôm nay.