Giữa bão tố, ta học cách tìm bình yên
Bình yên không đến khi mọi thứ lặng sóng, mà khi ta học cách lắng lại giữa bão giông của đời.
Có những lúc, dường như tất cả mọi thứ đều muốn đổ xuống cùng một lúc –
một dự án bế tắc khiến tôi mất ăn mất ngủ,
một cuộc tranh cãi trong gia đình làm bầu không khí đặc quánh,
hay những cơn đau âm ỉ nhắc tôi rằng cơ thể đã không còn bền bỉ như trước.
Ngày ấy, tôi từng nghĩ bình yên chỉ đến khi mọi chuyện đã ổn,
khi cuộc sống gọn gàng, trật tự và trơn tru.
Nhưng rồi lớn lên mới hiểu, đời hiếm khi ban cho ta một đoạn đường phẳng lặng như thế.
Từ bà ngoại, tôi học được một điều giản dị mà hóa ra lại sâu sắc vô cùng:
bình yên không nằm ngoài kia, mà là cách ta chọn nhìn cuộc sống.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh bà ngồi nơi hiên nhà, tay chậm rãi lần tràng hạt,
tiếng gió đưa nhẹ mái tóc bạc trắng.
Bà hay nói: “Cái gì qua được thì cho nó qua, cái gì giữ được thì giữ bằng tâm mình.”
Ngày ấy tôi chưa hiểu, chỉ gật đầu cho xong,
nhưng sau này, giữa những tháng ngày bão tố,
tôi mới thấy lời bà dạy như một ngọn đèn nhỏ, soi sáng trong lòng.
Tôi bắt đầu tập những điều thật nhỏ bé:
thở sâu để nhắc mình còn đang sống,
lùi lại một bước để nhìn sự việc rõ hơn,
không để cảm xúc cuốn đi như lá khô trong gió.
Dù bên ngoài hỗn loạn đến đâu, tôi cũng cố giữ cho mình một góc nhỏ –
một căn phòng im lặng, một chỗ ngồi nơi quán quen,
hay chỉ đơn giản là vài phút nhắm mắt trong buồng tắm.
Ở đó, tôi tìm thấy một nơi mà không ai có thể chạm tới,
một vùng bình yên rất riêng trong tim mình.
Những “đảo nhỏ” bình yên ấy đôi khi chỉ là một tách trà nóng bên khung cửa sổ,
hơi ấm lan tỏa làm dịu đôi bàn tay lạnh giá,
tiếng mưa rơi rả rích trên mái tôn vào buổi chiều xám nhạt,
hay nụ cười vô tư của một đứa trẻ chạy chơi ngoài ngõ,
tiếng cười vang vọng như muốn xua tan cả mệt nhọc trong lòng.
Chúng nhỏ bé đến mức ta dễ bỏ qua,
nhưng lại chính là bến đỗ để ta nghỉ chân,
là sợi dây níu ta đứng vững giữa biển đời mênh mông.
Có lẽ bình yên chưa bao giờ rời đi,
nó chỉ chờ ta đủ lặng để nhận ra.
Đời sẽ còn nhiều sóng gió, nhưng tôi biết,
chỉ cần còn giữ được những mảnh bình yên nhỏ bé ấy,
thì mình sẽ luôn có lý do để bước tiếp.
Bình yên không phải là khi không còn bão tố,
mà là học cách tự tìm nơi trú ẩn an yên trong chính trái tim mình.