Về việc học cách tha thứ cho chính mình
Có những vết thương không phải do ai khác gây ra, mà do chính ta tự làm đau mình bằng sự trách móc không hồi kết. Tha thứ cho bản thân là bước đầu để tìm thấy sự bình yên.
Có những đêm tôi nằm trằn trọc, ký ức cũ bất chợt ùa về như những thước phim không ai muốn xem lại.
Những lời nói vô tình làm người mình thương tổn thương, những quyết định sai lầm khiến mình mất đi cơ hội, hay những lúc im lặng khi lẽ ra nên đứng lên bảo vệ chính mình.
Tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu: “Giá như ngày đó…” và rồi lại trách mình yếu đuối, kém cỏi.
Tha thứ cho người khác đôi khi còn dễ, bởi ta có thể nói: “Họ không cố ý”, hay “Thời gian rồi sẽ xóa nhòa.”
Nhưng tha thứ cho bản thân lại khó vô cùng.
Chúng ta thường khắt khe nhất với chính mình, tự giam mình trong nhà tù tội lỗi vô hình, và nghĩ rằng: “Mình không xứng đáng được hạnh phúc.”
Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra một sự thật:
Chúng ta cũng chỉ là con người – mà con người thì ai chẳng có lúc sai lầm?
Sai lầm không phải dấu chấm hết, mà là một phần hành trình khiến ta trưởng thành.
Tha thứ cho bản thân không có nghĩa là phủ nhận lỗi lầm, mà là học cách nhìn thẳng vào chúng, rút ra bài học và bước tiếp với tâm thế nhẹ nhõm hơn.
Tôi tập nói với chính mình những câu tưởng như đơn giản nhưng lại khó khăn vô cùng:
“Mình đã làm hết sức trong hoàn cảnh ngày đó.”
“Mình xứng đáng được tha thứ.”
Và mỗi lần nói ra, tôi thấy một phần gánh nặng trong lòng được đặt xuống.
Tha thứ cho bản thân cũng giống như mở một cánh cửa.
Phía bên kia là không gian nhẹ nhàng hơn, nơi ta có thể thở sâu mà không còn bị bóp nghẹt bởi “giá như” và “nếu như”.
Khi ta ngừng tự làm đau mình, trái tim mới đủ rộng mở để yêu thương và đón nhận cuộc sống với tất cả sự dịu dàng vốn có.
Giờ đây, khi soi gương, tôi không còn thấy một kẻ thất bại như trước.
Tôi thấy một con người vẫn đang học cách đi qua những ngày giông bão, vẫn đang tập tha thứ cho chính mình từng chút một.
Và tôi hiểu, sự tha thứ này không đến trong một đêm, mà là một hành trình dài, chậm rãi.
Tha thứ cho chính mình là món quà lớn nhất mà ta có thể trao cho tâm hồn.
Bởi chỉ khi biết buông bỏ, ta mới có thể thật sự sống nhẹ nhàng và tự do.