Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Khi ta quá mệt để giả vờ

Có những ngày mệt đến mức chẳng còn sức để tỏ ra mạnh mẽ. Và khi thôi giả vờ, ta mới thấy rõ ai thật sự ở lại, ai sẵn sàng ngồi cạnh trong im lặng.

2 min read

Có những ngày tôi trở về nhà khi phố đã lên đèn,
bước vào căn phòng tối mà chẳng buồn bật sáng.
Cởi giày ra, tôi chỉ muốn ngồi thụp xuống sàn,
mệt đến mức không còn đủ hơi để nói một lời nào.

Ngày dài cuốn tôi đi, ép tôi mỉm cười khi không muốn,
gật đầu khi không thể,
và trả lời “mình ổn” trong khi bên trong rệu rã.


Rồi có lúc, tôi mệt đến mức chẳng còn giả vờ nổi nữa.
Chiếc mặt nạ quen thuộc rơi xuống,
để lộ một gương mặt phờ phạc và đôi mắt trống rỗng.
Và tôi nhận ra — chẳng ai có thể diễn mãi.


Trong những ngày ấy, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Có người vội vàng lảng đi, như thể sự yếu đuối của tôi làm họ khó chịu.
Nhưng cũng có người chọn ngồi cạnh,
không hỏi han quá nhiều, không trách móc,
chỉ để tôi biết rằng mình không hề đơn độc.

Một ly nước đặt trước mặt,
một cái vỗ vai thật khẽ,
đôi khi còn chữa lành hơn mọi lời động viên sáo rỗng.


Tôi học cách biết ơn những người như thế.
Những người không cần tôi lúc nào cũng mạnh mẽ,
mà chấp nhận cả những khoảnh khắc tôi ngã quỵ, lạc lối, chưa kịp đứng dậy.
Sự hiện diện kiên nhẫn ấy, tôi hiểu,
chính là một dạng yêu thương sâu sắc nhất.


Và tôi cũng dần nhận ra:
dám thừa nhận mình mệt không phải là thất bại,
mà là can đảm.
Dám nói “mình không ổn”, dám nghỉ ngơi,
là bước đầu để tìm lại sức sống cho chính mình.


Cuối cùng, sự thật tuy trần trụi, nhưng lại nhẹ nhõm.
Khi không còn gắng gượng để làm vừa lòng thế giới,
tôi mới thực sự lắng nghe mình cần gì,
và biết khi nào nên dừng lại để giữ lấy bình yên trong lòng.


Đôi khi, phải mệt đến tận cùng,
ta mới hiểu ra mình xứng đáng được yêu thương thật lòng.
Không phải vì ta lúc nào cũng mạnh mẽ,
mà bởi vì ta cũng chỉ là một con người —
cần được chấp nhận, cần được yếu đuối, và cần được chân thật.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag